Tôi 52 tuổi, có một con trai duy nhất đã lấy vợ được hơn hai năm. Các con sống ở Hà Nội, công việc ổn định, thu nhập không cao nhưng cũng không quá khó khăn. Tôi vẫn nghĩ cưới nhau một thời gian hai đứa sẽ tính chuyện sinh con, vậy mà đến giờ gần như chưa có ý định gì.
Tôi không hối thúc, chỉ thi thoảng hỏi nhẹ: "Khi nào hai đứa tính chuyện có cháu cho mẹ bế?". Nhưng lần nào con trai cũng cười trừ, con dâu thì nói thẳng rằng chưa sẵn sàng.
Ban đầu tôi tưởng vợ chồng trẻ muốn tận hưởng vài năm tự do. Nhưng gần đây trong một lần nói chuyện nghiêm túc, con dâu buông một câu làm tôi buồn đến mất ngủ mấy đêm: "Nếu mẹ có thể hỗ trợ tiền học cho cháu sau này thì vợ chồng con sẽ xem xét việc có con".
Tôi hiểu cuộc sống bây giờ áp lực, nuôi trẻ tốn kém nhưng luôn nghĩ chuyện sinh con là do hai đứa quyết và cũng phải tự chuẩn bị. Tôi có thể hỗ trợ lúc khó khăn nhưng con dâu đưa ra điều kiện như vậy, thật sự tôi khó chấp nhận.
Hai đứa nói rằng chi phí nuôi một đứa trẻ ở thành phố không dưới vài trăm triệu đồng mỗi năm, rằng nếu không vào học trường tốt thì thiệt cho tương lai của cháu. Tôi bảo con: "Mẹ mong có cháu nhưng nuôi con là trách nhiệm của bố mẹ, không thể đặt điều kiện lên ông bà như thế".
Từ hôm đó, con dâu giận, thay đổi thái độ hẳn với tôi, không còn quan tâm, hỏi han tôi như trước. Còn con trai tỏ thái độ bênh vợ, nói rằng nếu tôi không hỗ trợ thì chúng sẽ không sinh con.
Tôi mong độc giả cho tôi lời khuyên: Tôi nên cứng rắn để các con tự lập hay nhượng bộ vì tôi cũng thật lòng mong có cháu?