Thực sự đến bây giờ tôi vẫn chưa hoàn hồn nổi sau cú sốc mà mẹ mang đến. Từ hôm nghe mẹ buột miệng nói chuyện “về Việt Nam làm thủ tục”, đầu tôi cứ xoay như chong chóng.
Mẹ tôi sinh năm 1983, năm nay cũng đã 42 tuổi. Bấy nhiêu năm qua, tôi chưa từng thấy mẹ nghiêm túc trong chuyện tình cảm, lại càng không nghĩ có ngày bà nói hai chữ “kết hôn” một cách tỉnh bơ như vậy. Càng không thể tin nổi chuyện mẹ đang… có bầu.
Ảnh minh họa
Xem thêm video: Thuê giúp việc chăm chồng bị liệt, một lần quên đồ về nhà lấy, vừa mở cửa thấy cảnh tượng tôi đứng không vững
Tôi học xong cấp 3 rồi lấy chồng và theo anh sang nước ngoài sống. Cuộc sống cũng tạm ổn, chỉ là vợ chồng tôi bận rộn nên khi sinh con đầu lòng, tôi quyết định bảo lãnh mẹ qua chăm cháu. Nghĩ đơn giản là vừa để mẹ đỡ buồn, vừa có người thân cận bên cạnh. Ai ngờ chính từ lúc đó, những chuyện mà tôi chưa bao giờ tưởng tượng đến lại lần lượt xảy ra.
Bên gia đình chồng tôi có một ông chú – gọi là chú theo chức tước chứ thực ra kém mẹ tôi 3 tuổi. Ổng có xưởng hàn xì, thỉnh thoảng chạy qua nhà tôi để nhờ mẹ làm vài việc lặt vặt, kiểu phụ soạn đồ, giữ sổ sách linh tinh. Mẹ tôi tính ham làm, ham tiền nên ổng rủ là đi liền. Ban đầu tôi cũng không nghĩ ngợi gì, chỉ thấy mẹ ra ngoài cho khuây khoả, đỡ tù túng trong nhà.
Nhưng dần dần tôi cảm thấy có gì đó sai sai. Mẹ tôi hay đi với ông chú ấy hơn, có hôm còn bỏ cả việc trông con cho tôi để chạy theo ổng. Tôi có góp ý, mẹ cười xòa nói: “Tao đi phụ kiếm thêm vài đồng, nuôi cháu mày chứ làm gì mà lo.”
Tôi lại nghĩ chắc mẹ vui vẻ thì thôi. Không ngờ mọi chuyện lại thành thế này.
Hôm qua, mẹ bảo: “Chắc đợt này mẹ về Việt Nam làm thủ tục.”
Tôi hỏi: “Thủ tục gì?”
Mẹ đáp tỉnh queo: “Kết hôn.”
Tôi thật sự tá hỏa. Tới lúc gặng hỏi thì mẹ mới thú nhận, giọng nửa thật nửa ngượng: “Mẹ test thử rồi… 2 vạch.” Nghĩa là… mẹ tôi có bầu. Tôi chết lặng ngay tại chỗ. Cái que thử thai đó như cái búa giáng thẳng vào đầu tôi vậy. Và người đàn ông khiến mẹ tôi mang thai chính là ông chú kia.

Ảnh minh họa
Bố tôi mất sớm, mẹ một mình nuôi tôi lớn. Suốt bao năm, họ hàng bên nội ai cũng quý mẹ vì bà không đi bước nữa. Họ vẫn thường nói mẹ thương bố tôi, thương tôi nên mới ở vậy. Tôi nghe riết thành quen, phần nào cũng tự hào vì mẹ mạnh mẽ, hi sinh. Vậy mà bây giờ, mẹ lại nói muốn kết hôn thật sự – mà còn với người chỉ kém mình vài tuổi và… đang mang thai ở tuổi 42.
Mẹ kể rằng ông chú ấy có tí tiền, lại đẹp trai, biết ăn nói, chiều bà nên bà thích. Nhưng thích thì thích, ai ngờ lại “có thành quả”. Mẹ nói với tôi mà mặt vẫn ngại ngùng, nhưng ánh mắt thì nhìn… hạnh phúc. Điều đó làm tôi càng rối bời. Tôi không biết nên mừng cho mẹ hay nên lo lắng cho tất cả những hệ luỵ đang chờ phía trước.
Tôi đưa mẹ đi khám, kết quả đúng là có thai thật. Nhìn tờ giấy siêu âm, tôi chỉ muốn thở dài. Tôi không dám tưởng tượng cảnh họ hàng nội ở Việt Nam sẽ nghĩ gì nếu biết chuyện. Từ trước đến nay người ta vẫn khen mẹ tôi là người phụ nữ đức hạnh, son sắt. Rồi giờ sao đây? Tôi nói sao với họ? Tôi mang tiếng là đón mẹ sang đây chăm cháu, ai ngờ mẹ lại… sắp sinh em cho tôi.
Tôi còn lo cho mẹ nhiều hơn cả việc mang tiếng. Mẹ tôi giờ đã ngoài 40, sức khỏe đâu còn như trước. Mang thai tuổi này nguy hiểm trăm bề. Lỡ có chuyện gì thì tôi biết làm sao? Rồi sinh con ra, chăm thế nào? Một người đàn ông có xưởng hàn xì, có chút tiền nhưng không có gia đình rõ ràng, không biết tương lai có gắn bó thật sự hay không. Mẹ tôi và đứa bé sau này liệu có được an yên?

Ảnh minh họa
Tôi cũng nghĩ tới chính mình. Nói không xấu hổ thì là nói dối. Tôi đang chuẩn bị đón cụ nội – mẹ của bố tôi – sang chơi với chắt. Vậy mà mẹ tôi làm chuyện tày đình như thế này, tôi không biết đối diện thế nào. Người già rất coi trọng danh dự, lại thương mẹ tôi như con ruột. Nếu cụ sang mà biết chuyện thì tôi giải thích kiểu gì? Nói sao để cụ không buồn, không giận?
Suốt cả đêm qua tôi mất ngủ. Nằm bên cạnh con mà lòng rối như tơ vò. Tôi hiểu mẹ đã hi sinh cho tôi cả đời. Tôi đi lấy chồng xa xứ, mẹ ở quê nhà lủi thủi. Đến khi tôi sinh con, phải nhờ mẹ qua chăm. Mẹ 42 tuổi – cái tuổi mà nhiều người đã có cháu – vậy mà mẹ vẫn đang lo từng miếng ăn giấc ngủ cho gia đình tôi. Có lẽ vì thế mẹ mới dễ yếu lòng khi gặp một người đàn ông biết quan tâm, dù chỉ là những điều nhỏ nhặt.
Tôi hiểu hết. Nhưng hiểu là một chuyện, còn đối mặt lại là chuyện khác.
Tôi không dám trách mẹ. Tôi chỉ sốc, lo, và hoang mang. Tôi sợ mẹ khổ. Tôi sợ mẹ đặt niềm tin vào nhầm người. Tôi sợ đứa bé sinh ra thiếu ổn định. Tôi sợ họ hàng gièm pha. Tôi sợ tổ tiên, dòng họ bên nội tôi buồn lòng vì người mà họ trân trọng bấy lâu nay giờ lại đi bước nữa theo cách… bất ngờ như vậy.
Còn mẹ thì hồn nhiên nói: “Mẹ cũng muốn có chỗ nương tựa khi về già. Con theo chồng, mẹ ở một mình buồn lắm.”
Nghe câu đó, tim tôi như thắt lại. Thì ra mẹ cũng cô đơn. Tôi bận rộn cuộc sống riêng quá mà quên mất mẹ cũng là một người phụ nữ, cũng cần được yêu, được quan tâm, được chăm sóc.
Nhưng tôi vẫn chưa dám gật đầu chúc phúc.

Ảnh minh họa
Tôi nói với mẹ rằng cứ từ từ đã, để tôi suy nghĩ. Mẹ chỉ im lặng. Tôi biết mẹ sợ tôi không ủng hộ. Nhưng thật sự tôi cần thời gian. Mọi thứ đến quá nhanh, quá đột ngột. Tôi không muốn phản đối theo cảm tính, nhưng cũng không thể gật đầu khi lòng còn quá nhiều nỗi sợ.
Bây giờ tôi chỉ mong mình bình tĩnh lại, đủ sáng suốt để đưa ra quyết định tốt nhất cho mẹ. Dù mẹ từng hi sinh cho tôi, dù mẹ cũng có quyền hạnh phúc, nhưng cũng cần phải cân nhắc an toàn, sức khoẻ và tương lai thật kỹ.
Tôi vẫn đang loay hoay, nhưng tôi biết chắc một điều: tôi thương mẹ. Và chính vì thương nên tôi mới hoang mang đến vậy. Tôi chỉ mong vài ngày tới có thể tìm ra cách nói chuyện rõ ràng với mẹ, với ông chú kia, và có hướng đi mà không khiến ai đau lòng.
Cầu mong mọi chuyện rồi sẽ ổn… dù tôi vẫn chưa biết ổn bằng cách nào.
Tâm sự từ độc giả haitu...