Vợ chồng tôi cưới nhau được 15 năm, có hai con đang học trung học. Em gái chồng 38 tuổi, chưa lập gia đình, từng đi du học và hiện làm giảng viên. Chồng tôi và em gái thân nhau từ bé. Trong mắt anh, cô em luôn là đứa trẻ. Ngược lại, em chồng cũng yêu thương, tôn trọng và luôn tâm sự với chồng tôi mọi chuyện. Chồng tôi từng đề nghị em dọn đến ở cùng để đỡ tiền thuê nhà nhưng em không chịu mà chỉ qua ăn uống rồi về. Dù sống riêng, hầu như tối nào em cũng đến nhà tôi ăn cơm, trưa cũng về nghỉ ngơi vì chỗ làm của em gần nhà tôi.
Tôi biết việc hai anh em thân thiết như vậy là điều tốt nhưng đôi khi em chồng vượt quá giới hạn, can thiệp nhiều vào việc gia đình tôi, đặc biệt là chuyện giáo dục con. Chồng tôi hỏi ý kiến em hầu hết mọi quyết định liên quan đến việc học và sinh hoạt của con tôi: từ chọn trường, chọn giáo viên dạy thêm, đến đăng ký ngoại khóa, sách đọc buổi tối...
Tôi từng muốn cho con trai học piano vì cháu rất thích, nhưng em chồng nói: "Học nhạc không hiệu quả bằng đầu tư sớm vào tư duy logic. Bố mẹ nên định hướng rõ ràng, không để con đi theo sở thích bốc đồng". Chồng tôi nghe theo, hôm sau đưa con đi đăng ký lớp lập trình.
Tôi nói với chồng rằng con cần tự lập, nên để con chuẩn bị cặp sách và phân bổ thời gian học. Em chồng nghe được lại nói: "Cách đó không phù hợp với lứa tuổi. Em sẽ soạn một thời khóa biểu hợp lý hơn". Rồi em đưa ra một bảng chi tiết đến từng phút: giờ ăn, chơi, học, giờ tắt đèn đi ngủ. Chồng tôi lập tức in ra, dán lên tủ lạnh, bảo con cứ theo đó mà làm.
Mỗi khi có vấn đề với việc học hay hành vi của con, chồng không gọi tôi mà là em gái anh. Hai người bàn luận cả tiếng đồng hồ, gửi cho nhau tài liệu, dẫn nguồn từ sách, thậm chí có lần cùng nhau đến trường gặp riêng giáo viên chủ nhiệm mà không báo trước cho tôi.
Điều khiến tôi thấy lạc lõng là em thường nói chuyện với tôi theo kiểu dạy bảo: "Em nghĩ chị nên đọc thêm về tâm lý trẻ em", "Chị chưa áp dụng phương pháp kỷ luật tích cực à?", "Để em chỉ cho chị vài kỹ thuật kể chuyện phát triển ngôn ngữ cho bé gái nhé"...
Tôi không phủ nhận em có chuyên môn và thực sự quan tâm đến các cháu nhưng tôi muốn được làm mẹ theo cách của mình. Tôi muốn được thử, được sai, được tự học mà không phải đi theo mọi khuôn mẫu do em chồng đặt ra. Tôi đã nói chuyện với chồng, mong anh hiểu và tôn trọng vai trò của tôi, nhưng anh chỉ nói: "Em gái anh học ngành này, nó biết rõ hơn em. Có người hỗ trợ như thế là may mắn chứ".
Tôi không biết mình có đang nhạy cảm quá không. Nhưng tôi dần cảm thấy bị đẩy ra ngoài trong chính gia đình mình. Mong nhận được lời khuyên từ độc giả.
