Giúp việc lương 10 triệu/tháng lười làm việc nhà, ăn sáng bằng phở bò tái, ngủ tới 4h chiều, đòi chủ chở đi chơi

Tôi hỏi sao bà không tắm cho cháu, bà đáp tỉnh queo: “Cô ở nhà thì cô tắm đi. Cô đi làm thì tôi mới tắm cho nó chứ.”

Tôi sinh con được hơn ba tháng. Ba tháng ấy, tưởng như ngắn ngủi nhưng lại là quãng thời gian dài nhất, mệt mỏi nhất và cũng đầy thử thách nhất trong cuộc đời làm mẹ của tôi.

Sau khi sinh, mẹ đẻ tôi ở lại chăm tôi đúng một tháng đầu. Tháng thứ hai, hai vợ chồng bắt đầu tự xoay xở mọi thứ, từ chăm con, dọn dẹp, nấu ăn cho đến những việc lặt vặt trong nhà. Đến khi con tôi được hơn hai tháng, tôi bắt đầu cảm thấy đuối. Cơ thể sau sinh còn yếu, giấc ngủ chẳng được trọn, vừa cho con bú, vừa dọn dẹp, có hôm chỉ kịp ăn miếng cơm nguội rồi lại bế con ru ngủ.

Vậy là tôi bàn với chồng thuê người giúp việc - mong có thêm bàn tay phụ giúp, để tôi đỡ chật vật hơn.

Ảnh minh họa

Ảnh minh họa

Người giúp việc này là do bên nhà chồng giới thiệu, có thâm niên làm việc 8 năm nên chúng tôi phải trả mức lương 10 triệu/tháng. Tôi cũng không muốn làm phật lòng ai, nên đồng ý. Ngày đầu tiên bà ấy đến, tôi còn thấy thương. Bà nói đi đường xa, lại lạ nhà, nên sau khi ăn cơm trưa liền ngủ một giấc dài. Tôi nghĩ, thôi thì hôm đầu bà mệt, để bà nghỉ ngơi.

Nhưng ai ngờ, từ hôm sau đến tận cả tháng trời, trưa nào bà cũng ngủ đến 4 giờ chiều mới dậy.

Tôi nhớ hôm đó, con tôi mới ba tháng, đến tầm chiều tắm là vừa. Tôi bận chút việc nên hỏi bà:

– “Sao bà không tắm cho cháu luôn ạ?”

Bà đáp tỉnh queo:

– “Cô ở nhà thì cô tắm đi chứ. Cô đi làm thì tôi mới tắm cho nó chứ.”

Câu nói đó khiến tôi sững người. Tôi thuê bà để giúp mình, để san sẻ những việc tôi không kịp làm, chứ đâu phải phân biệt tôi đi làm hay ở nhà. Nhưng tôi vẫn cố nén lại. Tôi nghĩ, có thể bà nói vậy vì chưa quen việc. Thôi thì mình chịu khó, dần dần bà sẽ hiểu.

Thế nhưng càng ngày, tôi càng thấy mọi thứ sai sai. Mỗi ngày bà chỉ có đúng hai việc: nấu cơm trưa và tối. Đến bữa, tôi đang cho con bú, bà ăn trước. Khi tôi cho con bú xong, quay ra định ăn cơm thì mâm cơm chỉ còn trơ lại chút cơm nguội với nước canh. Cá thì hết, rau cũng chẳng còn. Tôi hỏi nhẹ:

– “Bà không để phần cho cháu à?”

Bà nói tỉnh bơ:

– “Tưởng cô ăn rồi chứ!”

Ảnh minh họa

Ảnh minh họa

Tôi nuốt nước mắt vào trong, không nói gì thêm. Ngẫm lại, nhà tôi có ba người: chồng đi làm cả ngày, tôi và con nhỏ ở nhà. Bà chỉ cần nấu hai bữa cơm đơn giản, vậy mà cũng chẳng chu toàn.

Buổi sáng, bà mua cho chồng tôi gói xôi 5 nghìn, còn mình thì ăn bát phở bò tái ba chục nghìn. Tôi không tiếc, nhưng thấy cách cư xử ấy thật khó hiểu.

Chưa hết, chuyện phơi quần áo cũng khiến tôi ngán ngẩm. Quần áo của bà thì treo móc cẩn thận, còn quần áo của vợ chồng tôi và con, bà lấy từ máy giặt ra rồi vắt đại lên dây phơi, chẳng thèm duỗi thẳng. Có hôm, áo con tôi nhăn nhúm, khô cứng, phải đem giặt lại. Tôi góp ý nhẹ, bà im lặng, hôm sau vẫn vậy.

Nhiều lần tôi muốn nói với chồng rằng để bà nghỉ, nhưng lại nghĩ: bà do nhà chồng tìm giúp, nếu đuổi đi sớm quá thì lại mang tiếng "khó ăn khó ở". Tôi đành gắng. Gắng từng ngày, vừa mệt mỏi vừa ấm ức, chỉ mong con mình ngoan, khỏe, để mọi chuyện sớm ổn.

Rồi có một hôm, bà bỗng than:

– “Buồn quá, chả có gì làm, ngày chỉ nấu cơm hai bữa, ăn xong lại chán. Hay là cháu chở bà đi chơi đi.”

Chồng tôi ngẩn người, vì cả tuần làm việc mệt mỏi, anh chỉ muốn về nhà nghỉ ngơi. Anh cười nhẹ:

– “Bà đi dạo quanh nhà cho khuây khỏa đi, con còn nhỏ, cháu không đi xa được.”

Ảnh minh họa

Ảnh minh họa

Bà lập tức mếu máo, giọng dỗi:

– “Không chở tôi đi chơi thì tôi nghỉ việc, về quê đây!”

Tôi nghe mà không tin nổi. Một người giúp việc, mỗi ngày chỉ nấu hai bữa cơm đơn giản - cơm, canh và cá rán (mà cá rán bà còn không dùng dầu, nói rằng ăn dầu phung phí), không quét dọn, không giặt giũ, không tắm cho trẻ… mà lại buồn vì “rảnh quá”, rồi đòi đi chơi? Tôi chỉ biết nhìn chồng, thở dài.

Cuối cùng, bà về thật. Tôi tưởng mình sẽ thấy tiếc, nhưng trái lại, là một cảm giác nhẹ nhõm. Tôi nghĩ, chắc mình sẽ bị nói ra nói vào, nhưng thôi - miễn trong nhà yên ổn, con mình được chăm tốt, là đủ. Quả nhiên, ít lâu sau, bên nhà chồng có người nói rằng tôi “khó ăn khó ở”, “ở với ai cũng không vừa ý”. Tôi cười buồn. Họ đâu biết rằng, tôi đã gắng gượng suốt một tháng trời, chịu đựng đủ chuyện nhỏ nhặt, chỉ vì sợ điều tiếng mà vẫn phải nhẫn nhịn.

Thật ra, tôi không phải người cầu toàn. Tôi chỉ mong có ai đó thật lòng phụ giúp, cùng tôi san sẻ gánh nặng khi con còn nhỏ. Một người giúp việc biết quan tâm, biết để ý, cũng là một phần quan trọng trong thời gian ở cữ của một người mẹ. Nhưng cuộc sống không phải lúc nào cũng như ý. Có lẽ tôi phải học cách cứng rắn hơn, dám nói “không” với những điều khiến mình mệt mỏi, thay vì cố chịu vì sợ người khác đánh giá.

Ảnh minh họa

Ảnh minh họa

Sau khi bà ấy đi, tôi và chồng lại tự xoay xở như trước. Có vất vả, nhưng ít nhất nhà yên bình. Tôi tắm cho con, cho con ăn, phơi đồ, dọn dẹp… Dù mệt, nhưng thấy con ngủ ngoan, thấy chồng về nhà cười nói, tôi lại thấy mọi thứ đáng giá. Tôi nhận ra, không phải lúc nào có người phụ giúp cũng tốt, nếu người đó không thật lòng. Đôi khi, ít người mà hòa thuận, còn hơn đông mà nặng nề.

Một tháng “gắng gượng” đó là bài học lớn với tôi. Bài học về lòng tin, về sự chịu đựng, và hơn hết là về cách chọn người để bước vào cuộc sống gia đình mình. Có những việc, mất công làm thêm một chút, nhưng đổi lại là sự bình yên trong lòng. Và tôi, một bà mẹ sau sinh, chỉ mong có được điều giản dị ấy mà thôi.

Tâm sự từ độc giả vanhanh...

Con dâu bỗng có bầu dù chồng bị vô sinh, mẹ chồng làm 10 mâm cỗ ăn mừng, nói một câu nghẹn ngào
Con dâu bỗng có bầu dù chồng bị vô sinh, mẹ chồng làm 10 mâm cỗ ăn mừng, nói một câu nghẹn ngào
Tôi nhìn bụng con dâu, lòng ngổn ngang. Tin sao được, khi chính con trai tôi từng bị bệnh viện kết luận không thể có con?
Bấm xem >>

Tâm sự mẹ bỉm

Link nội dung: https://phunuvathoidaivn.com/giup-viec-luong-10-trieuthang-luoi-lam-viec-nha-an-sang-bang-pho-bo-tai-ngu-toi-4h-chieu-doi-chu-cho-di-choi-a149981.html