Phút đoàn tụ đẫm nước mắt của người anh bỏ rơi em trai tại bệnh viện

Theo chia sẻ, trước áp lực của người chú, ông Trung buộc phải bỏ em trai lại bệnh viện. Suốt hơn 40 năm qua, ông sống trong đau khổ, dằn vặt cho đến khi có cuộc đoàn tụ trong nước mắt tại chương trình "Như chưa hề có cuộc chia ly".

Tuổi thơ đau khổ

Những năm 1980, ông bà Bùi Văn Khỏ, Nguyễn Thị Bầu dắt díu 5 người con trai đến khu kinh tế mới cách TP Nha Trang, tỉnh Khánh Hòa (cũ) khoảng 20km để lập nghiệp. Trong một lần vào rừng, ông Khỏ đạp trúng mìn còn sót lại sau chiến tranh nên qua đời.

Ít tháng sau, bà Bầu cũng theo chồng vì mất máu trong lúc sinh con. Lúc ấy, các con của ông bà gồm Bùi Viết Trung mới 13 tuổi, Minh (11 tuổi), Đức, Hạnh (sinh đôi, 6 tuổi) và Nghiệp 4 tuổi.

Mồ côi cha mẹ, ông Bùi Viết Trung (nay 56 tuổi) dẫn theo đàn em đến ở nhờ nhà người chú ruột. Tại đây, họ bắt đầu đoạn đời nhiều đau khổ.

gia-đinh-1.png 4 anh em ông Trung chờ đợi giây phút được đoàn tụ cùng người em thất lạc

Ông Trung kể, nhà chú nghèo, anh em ông Trung gần như chỉ ăn rau, trái cây rừng qua bữa. Dù vậy, anh em ông vẫn liên tục bị chú ruột đánh, mắng. Một lần đi làm về, ông Trung thấy em trai út ngồi khóc với cánh tay bị gãy. Ông hỏi thì được các em cho biết, Nghiệp bị chú ruột đạp ngã dẫn đến gãy tay. Chưa kịp mở lời, Trung bị chú la mắng, yêu cầu đem em trai đi bỏ, nếu không sẽ đánh chết.

Ông kể: “Là chú ruột nhưng ông ấy thường xuyên đánh anh em tôi. Ông bắt tôi cùng thím đem em Nghiệp đi bỏ. Lúc ấy, ai cũng sợ ông ấy, thím cũng sợ nên răm rắp nghe lời.

gia-đinh-3.3.png Ông Trung (bên trái) ngồi tại vị trí hơn 40 năm trước đã bỏ lại em trai của mình

Đến bệnh viện, tôi nói em ngồi đây đợi anh, lát anh quay lại, rồi tôi lên xe về nhà. Từ đó, ngày nào tôi cũng khóc.

Cứ nghĩ đến cảnh em chờ anh mà anh không đến, không biết em ra sao, đói khát có ai cho ăn uống không là tôi lại khóc. Đến bây giờ, mỗi lần nghĩ đến điều này, tôi vẫn rơi nước mắt”.

Nửa tháng sau, ông Trung trốn khỏi nhà, vượt 20km đến bệnh viện tìm em. Tại đây, ông được hộ lý cho biết, cậu bé gẫy tay đã có người nhận nuôi. Nhưng người này nhất định không nói cho ông biết người nhận nuôi là ai, họ đi về đâu.

Trở về nhà, anh em ông Trung liên tục bị chú đánh. Một lần, vì cuốc cỏ chưa sạch, ông Trung bị chú đánh phải vào trạm xá điều trị. Về nhà, ông hay tin Đức vì bị chú đánh nên đã bỏ nhà đi.

Ông đi tìm và thấy em đói rã rời, đứng thẫn thờ ở chợ. Hai anh em ông Trung không quay về nhà chú nữa mà dắt nhau đi xin ăn.

Sau thời gian bám chợ, ăn cơm thừa canh cặn, đêm ngủ gầm cầu thang, ông Trung và em trai được một người tốt bụng cưu mang, cho vào nhà ở. Một năm sau, ông nhắn người em tên Minh lên TP Nha Trang đoàn tụ.

gia-đinh-2.png Ông Trung nói dù có thể em sẽ hận mình, không nhìn mặt nếu gặp lại nhau, nhưng ông vẫn muốn tìm lại người em trai thất lạc

Năm 1989, anh em ông Trung đi tìm người em tên Hạnh, trước đó được gia đình vợ trước của bố đón vào tỉnh Bà Rịa - Vũng Tàu cũ nuôi dưỡng. Gặp nhau, 4 anh em ông Trung mừng mừng tủi tủi.

Hai năm tiếp theo, ông Trung xin làm công nhân cạo mủ cao su. Những người còn lại làm thuê, làm mướn tại huyện Xuyên Mộc, tỉnh Bà Rịa - Vũng Tàu cũ.

Từ ngày bỏ rơi em trai, năm nào ông Trung cũng ghé bệnh viện tìm kiếm thông tin. Dù vậy, không lần nào ông nhận được tin tức về ông Nghiệp.

Phút đoàn tụ đẫm nước mắt

Năm 1983, sau khi bị anh trai bỏ rơi, cậu bé tên Nghiệp bơ vơ trong bệnh viện, được người nuôi bệnh tại đây thương tình cho ăn.

Ít hôm sau, cụ Huỳnh Cầu và vợ Phạm Thị Mậu lên bệnh viện ở TP Nha Trang chăm cháu ngoại. Tại đây, hai cụ thấy Nghiệp đáng thương nên làm giấy xin về nuôi.

Năm đó, hai cụ đã luống tuổi, 6 người con cũng đã lập gia đình. Vì vậy, hai cụ gọi cậu bé là cháu nội, đặt tên mới là Huỳnh Minh Trung.

gia-đinh-4..png Thất lạc từ năm 4-5 tuổi, ông Nghiệp không có bất cứ ký ức, thông tin gì về bố mẹ, anh chị em trong gia đình ruột thịt của mình

Cụ Mậu thương yêu đứa cháu nhặt hết mực. Cụ lấy 2 chỉ vàng đưa cho Nghiệp đi học nghề. Cụ còn xin cho ông học võ vì sợ bị bắt nạt.

Thương bà nội nuôi, ông Nghiệp từ chối đi học nghề xa mà làm thợ nề để được sống gần cụ Mậu. Suốt tuổi thơ, vì thất lạc gia đình, ông liên tục bị bạn bè trêu chọc, hà hiếp.

Điều đó khiến ông đau khổ, hình thành nỗi oán hận trong lòng. Ông hận bố mẹ, luôn đặt ra câu hỏi vì sao sinh mình ra rồi lại bỏ rơi, không nuôi. Nỗi oán hận ấy khiến ông không muốn tìm lại nguồn cội.

Sau này, khi lập gia đình, có con, ông Nghiệp cảm nhận được tình yêu thương của người làm cha mẹ. Từ đó, ông không oán giận gia đình vì đã bỏ rơi mình nữa.

Dù vậy, ông vẫn không có ý định tìm nguồn cội vì không biết phải bắt đầu từ đâu. Thương người anh rể, em vợ của ông Nghiệp quyết định viết thư, nhờ chương trình Như chưa hề có cuộc chia ly giúp đỡ.

gia-đinh-5..png Giây phút ông Trung ôm chầm lấy người em ruột thất lạc sau hơn 40 năm xa cách

“Bây giờ có tuổi rồi, tôi không còn buồn, oán hận nữa mà chỉ mong tìm được nguồn cội để biết gốc gác, dòng họ của mình. Nếu tìm lại được gia đình, tôi chỉ mong mọi người sống hòa thuận cùng nhau.

Trong quá khứ, dù tôi có làm gì đó sai trái khiến cha mẹ, anh em giận mà bỏ rơi thì nay mong mọi người bỏ qua. Phần mình, tôi không oán giận gì nữa”, ông Nghiệp tâm sự.

Sau nhiều thời gian tìm hiểu, chương trình xác định, ông Huỳnh Minh Trung chính là người tên Nghiệp, em trai ruột của ông Bùi Viết Trung. Tại chương trình, ông Bùi Viết Trung đau khổ cho biết, lúc nào bản thân cũng dằn vặt vì chuyện xưa.

Suốt mấy chục năm, ông cố gắng đi tìm em trai dù nghĩ đến việc có thể khi gặp nhau, em trai sẽ hận mình, không nhận, không nhìn mặt mình.

Dù vậy, ngày gặp lại nhau, ông Nghiệp chạy đến ôm chầm lấy người anh trai năm xưa đã bỏ lại mình ở bệnh viện. Cả hai khóc òa trong niềm hạnh phúc tột cùng.

Phía sau, ông Minh, ông Đức, ông Hạnh cũng chạy đến, ôm lấy người em chịu nhiều thiệt thòi. Ai cũng xúc động dâng trào, nước mắt tuôn rơi.

gia-đinh-6.png 5 anh em ông Nghiệp đoàn tụ, ai cũng rung rưng nước mắt hạnh phúc

Sau ít phút xúc động, ông Trung nói: “Hôm nay, anh rất hạnh phúc. Bao nhiêu công sức, sự chờ đợi của anh nay đã được toại nguyện. 

Em hiểu được cho anh, anh cũng mừng, nếu em không hiểu được, anh cũng mừng. Miễn sao bây giờ anh thấy em bằng da bằng thịt ở đây, em sống hạnh phúc, mạnh khỏe là anh vui rồi”.

Đáp lại lời tâm tình của anh trai, ông Nghiệp sụt sùi cho biết bản thân không oán hận mà cảm thấy hạnh phúc, may mắn.

Ông nói, dù không còn bố mẹ nhưng còn các anh nên sẽ dìu dắt nhau sống trong hòa thuận, yêu thương suốt quãng đời còn lại.

Sau 17 năm thực hiện và phát sóng trên nhiều kênh truyền hình, Như chưa hề có cuộc chia ly (NCHCCCL) tự hào khi xây dựng được một hệ thống dữ liệu rất hữu ích trong việc kết nối người đi tìm và người thất lạc.

Trên website haylentieng.vn, người xem hoàn toàn có thể tự tra cứu những thông tin liên quan đến người thân thất lạc của mình bằng cách gõ tên, năm sinh, quê quán… Nhờ hệ thống dữ liệu này, nhiều gia đình đã được đoàn tụ. 

Để đồng hành với NCHCCCL trong việc xây dựng nguồn quỹ, tiếp tục hành trình giúp đoàn tụ cho hàng ngàn gia đình Việt Nam, trong những năm gần đây, báo VietNamNet trở thành cầu nối kêu gọi sự ủng hộ từ quý độc giả. 

Toàn bộ số tiền độc giả ủng hộ chương trình thông qua báo VietNamNet sẽ được sao kê minh bạch và chuyển tới ê-kíp chương trình. Các thông tin về báo cáo thu chi, số trường hợp được tìm ra, số hồ sơ mới được lập… vẫn đang được NCHCCCL công khai hàng tháng trên các kênh fanpage, website và cuối mỗi tập được phát sóng.

Độc giả ủng hộ NCHCCCL thông qua báo VietNamNet vui lòng gửi tới số tài khoản sau:

Quỹ từ thiện Báo VietNamNet

Ngân hàng Vietcombank - Số Tài Khoản: 001 100 264 3148

Chủ TK: Báo VietNamNet

(Vui lòng ghi rõ nội dung chuyển khoản: Ủng hộ NCHCCCL + Tên + Số điện thoại)

Chia ly từ trong bụng mẹ, sau 50 năm, người phụ nữ lần đầu khóc òa trên vai chaLần đầu tiên trong 50 năm, chị Thu khóc òa khi được ôm người cha ruột mà chị chỉ biết qua lời kể của mẹ.

Link nội dung: https://phunuvathoidaivn.com/phut-doan-tu-dam-nuoc-mat-cua-nguoi-anh-bo-roi-em-trai-tai-benh-vien-a149729.html