Cuộc gặp định mệnh tháng 9 thay đổi cuộc đời người đàn ông độc thân

Khoảnh khắc ấy đến bất ngờ như một cái ngoái đầu của số phận.Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ “lên chức” vào thời điểm đó, càng không hề chuẩn bị cho hành trình làm cha.

LỜI TÒA SOẠN

Trong đời, có những cuộc gặp tưởng như tình cờ – mà lại khiến cuộc đời ta rẽ sang một hướng hoàn toàn khác.
Đó có thể là người bước vào đời bạn đúng lúc bạn mất niềm tin vào tình yêu, một người lạ giúp đỡ giữa lúc hoạn nạn, hay một lần gặp gỡ ngắn ngủi nhưng thay đổi cách bạn nhìn về cuộc sống…

Chúng tôi tin rằng, ai trong chúng ta cũng từng có ít nhất một cuộc gặp “định mệnh” – dù lớn hay nhỏ, sâu sắc hay thoáng qua. Báo VietNamNet trân trọng mời quý độc giả chia sẻ câu chuyện của chính mình trong chủ đề: “Những cuộc gặp định mệnh”. Hãy kể cho chúng tôi nghe: Bạn đã gặp người đó như thế nào?
Điều gì khiến cuộc gặp ấy trở nên đáng nhớ, không thể quên? Nó đã thay đổi bạn, cuộc đời bạn, hay đơn giản là để lại một dấu ấn đẹp đẽ? Bài viết xin gửi về địa chỉ: [email protected].

Cuộc gặp định mệnh đến với tôi vào một ngày tháng 9, cách đây 7 năm.

Tôi không gặp một tri kỷ, cũng không gặp một người bạn đường, mà gặp một sinh linh bé bỏng. Chỉ trong một khoảnh khắc, tôi bỗng dưng trở thành… ba.

Làm ba thật tuyệt

cuocgapgo1.jpg Tác giả và con trai. Ảnh: Tác giả cung cấp

Khoảnh khắc ấy đến bất ngờ như một cái ngoái đầu của số phận. Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ “lên chức” vào thời điểm đó, càng không hề chuẩn bị cho hành trình làm cha.

Nhưng khi bế đứa trẻ sơ sinh trên tay, thân thể còn đỏ hỏn, mùi sữa phảng phất, trái tim tôi mềm lại một cách kỳ lạ. Tôi buột miệng: “Con ơi…”. Từ giây phút ấy, tôi biết cuộc đời mình sẽ rẽ sang một con đường khác – nơi tôi không còn là trung tâm, bởi ở đó có một sự sống nhỏ bé cần được tôi chở che.

Làm ba, tôi bắt đầu học cách trở thành một “người phục vụ vô điều kiện” – phục vụ bằng tình thương, bằng kiên nhẫn, và bằng cả những vụng về của lần đầu. Những ngày đầu ấy, tôi như một học trò mới vào lớp. Giáo án của tôi là tiếng khóc oe oe, là cái bụng đói giữa đêm, là mớ tã ướt lộn xộn.

Bài kiểm tra là việc dỗ dành thành công hay thất bại trong mỗi cơn quấy khóc. Tôi loay hoay thay tã dưới ánh đèn khuya, tập pha sữa đôi khi sai tỉ lệ, hát ru con bằng những giai điệu cũ kỹ mà chính mình cũng không nhớ rõ. Nhưng kỳ lạ thay, giữa những vất vả ấy, tôi không thấy cực nhọc, chỉ thấy hạnh phúc.

Từ một người đàn ông sống cho riêng mình, tôi trở thành người luôn nghĩ cho một sinh linh nhỏ bé. Con lớn lên từng ngày. Mỗi mốc nhỏ của con đều như một cột mốc mới trong cuộc đời tôi. Tôi vẫn nhớ tiếng gọi “ba” đầu tiên, còn lơ lớ nhưng đủ để làm trái tim tôi run lên. 

Tôi nhớ những bước chân chập chững, vừa run rẩy vừa quyết tâm, khiến tôi xúc động đến rơi nước mắt. Rồi ngày con mặc đồng phục, đeo chiếc cặp nhỏ xíu, ngước lên hỏi: “Ba, con học có ngoan không?”, tôi bỗng thấy mình bối rối như chính đứa trẻ sắp bước vào lớp 1.

Những chiều trở về quê sau tháng ngày đi làm xa, tôi ngồi chờ trước cổng trường, ngóng con với nụ cười hồn nhiên chạy ra. Tôi thầm cảm ơn “định mệnh” đã trao cho tôi cơ hội đặc biệt này – cơ hội được làm cha, được chứng kiến từng giọt mồ hôi, từng nụ cười, từng giọt nước mắt của con.

Con vào lớp học, ba vào tiết “kiểm tra” chứng chỉ “làm ba”

Tất nhiên, hành trình ấy không phải lúc nào cũng êm đềm. Có những ngày con bướng bỉnh, cãi lại, hay nằm ăn vạ giữa nhà. Có hôm tôi nóng giận, la con, rồi lại cảm thấy có lỗi. Nhưng chính trong những lúc ấy, tôi học thêm bài học quan trọng: Học kiềm chế, học lắng nghe, học yêu thương đúng cách.

Con đang tập làm một đứa trẻ, còn tôi đang tập làm một người ba. Mỗi người theo cách riêng, chúng tôi cùng học, cùng trưởng thành.

Con dạy tôi rất nhiều điều, bằng sự hồn nhiên và vô tư. Con dạy tôi biết chậm lại, biết ngắm nhìn cuộc sống bằng đôi mắt trong trẻo. Con dạy tôi biết bao dung, bởi trẻ con sai nhiều nhưng cũng quên nhanh, tha thứ nhanh. Và con dạy tôi biết yêu thương vô điều kiện – một tình yêu không đòi hỏi đáp trả, chỉ muốn cho đi.

Giờ đây, khi nhìn lại, tôi thấy rõ, nếu không có ngày tháng 9 định mệnh ấy, đời tôi hẳn đã đi theo một hướng khác. Có thể tôi vẫn bình lặng, nhưng chắc chắn tôi đã bỏ lỡ một hạnh phúc lớn lao – hạnh phúc được nghe tiếng “ba ơi” đầy tin cậy.

cuocgapgo dinhlong.jpg Cuốn sách được viết từ hành trình đơn thân nuôi con của tác giả. Ảnh: Tác giả cung cấp

Đứa trẻ ấy – Bình Minh – (tên con tôi - nv) không chỉ biến tôi thành một người cha, mà còn dạy tôi trở thành một con người tốt hơn. Tôi hiểu thế nào là trách nhiệm, là hy sinh và là niềm vui giản dị khi thấy con lớn lên từng ngày trong vòng tay mình.

Đôi khi, tôi nghĩ đó là sự sắp đặt của định mệnh. Có lẽ chính tôi cũng cần con, như con cần tôi. Con đến để tôi học cách sống trọn vẹn, học cách đặt tình yêu thương lên trên tất cả. Tôi thường tự nhủ, con chính là món quà quý giá nhất mà cuộc đời trao tặng.

Trong đời, ai cũng có một cuộc gặp định mệnh. Với tôi, định mệnh ấy mang tên Bình Minh – một buổi sáng mới của đời tôi, một ánh sáng ấm áp mà tôi nguyện gìn giữ.

Và tôi tin, chính tình yêu thương vô điều kiện giữa ba và con sẽ là hành trang lớn nhất, đẹp đẽ nhất chúng tôi cùng mang theo suốt hành trình phía trước. 

Món quà sinh nhật cho chàng trai lên 7

Có những cuốn sách ra đời từ chiêm nghiệm dài lâu, cũng có những cuốn bắt nguồn từ rung động rất riêng của người làm cha, làm mẹ.

Với tôi, Mẹ hiểu, cha thương, rộng đường con bước (NXB ) chính là món quà như thế. Cuốn sách tôi viết cho con nhân sinh nhật lên 7, đồng tác giả là chị Đỗ Thị Diệu Ngọc – giảng viên tại TPHCM– cùng viết về hành trình nuôi dạy một cậu con trai.

Tôi và chị Ngọc không tô vẽ con như một nhân vật hoàn hảo, mà để con hiện lên tự nhiên: Khi hồn nhiên, khi bướng bỉnh, khi yếu đuối rồi lại kiên cường. Trong từng câu chữ, chúng tôi như đang trò chuyện với con – kể về ngày con đầy tháng, buổi đầu đến trường, hay những lần con làm tôi nổi giận rồi lại dạy tôi bài học kiên nhẫn.

Viết sách về con, với tôi và chị Diệu Ngọc vừa là cách lưu giữ ký ức, vừa là món quà để con biết rằng, từ khoảnh khắc con xuất hiện, trái tim tôi đã vĩnh viễn đổi khác.

Sinh nhật 7 tuổi của con vào cuối tháng 9 này, tôi muốn trao tặng không chỉ một cuốn sách, mà còn lời nhắn nhủ: Con chính là bình minh trong đời ba, là lý do để tôi học thương, học hiểu và học lớn lên từng ngày.

Con rất sợ, đây là mùa Vu Lan cuối cùng được ở bên bốKhi thời gian chẳng còn nhiều, từng khoảnh khắc bên bố trở thành điều quý giá nhất trong đời. Con chỉ mong, đây không phải mùa Vu Lan cuối cùng con được ở bên bố!

Link nội dung: https://phunuvathoidaivn.com/cuoc-gap-dinh-menh-thang-9-thay-doi-cuoc-doi-nguoi-dan-ong-doc-than-a142709.html