Trước khi viết những dòng này, ngồi trên bàn, tôi thủ thỉ với ông xã. Tôi biết chúng tôi đều lo lắng, nhưng đôi khi lại không dám tâm sự với con, vì tính cách con gái tôi quá nội tâm. Là một người mẹ, tôi luôn cảm thấy lo lắng cho con gái mình. Tôi có hai con: con gái lớn sinh năm 1993 và cậu con trai nhỏ sinh năm 1995. Từ nhỏ, bọn trẻ rất chăm học và đạt thành tích cao, dù chúng tôi không quá khắt khe.
Những năm gần đây, khi các con đi làm, cuộc sống gia đình đỡ vất vả hơn nhiều, phần lớn nhờ vào sự nỗ lực của hai con. Thời điểm các con đi học, nhà cửa thiếu trước hụt sau, nhưng chúng tôi vẫn cố gắng. Tôi không biết giới trẻ bây giờ yêu đương thế nào, vì các cháu, các em ở quê tôi đã kết hôn hết rồi. Về con trai, tôi không lo lắng, nhưng lại lo cho con gái.
Tôi không hiểu con gái mình có chuyện gì không, nhưng thấy con có suy nghĩ và lối sống khá khép kín. Tôi biết con là người lo xa và tự lập. Tôi còn nhớ khi con học phổ thông, có mấy bạn nam để ý, trong đó có một bạn theo đuổi, nhưng bạn ấy lại được một cô bé khác thích. Con gái tôi có kể lại: "Có bạn nữ cứ làm khó con, kiếm chuyện với con, kéo bè phái chặn đường con về". Tôi hỏi con có cần mẹ đưa đi học không, con chỉ cười bảo: "Con lo được, chuyện nhỏ".
Có lần không hiểu lý do gì mà hai đứa gây gổ, cháu kia nói: "Vì có ba làm giáo viên nên việc cháu học giỏi không có gì lạ, học dở mới khó". Con gái tôi đáp lại: "Có ba làm giáo viên hay làm nông dân thì giỏi vẫn cứ giỏi. Còn nếu đầu óc rỗng thì ba có làm chủ tịch cũng không khá lên được". Ba cháu kia làm chủ tịch huyện. Sau đó, cháu kia kể lại với phụ huynh, tôi bị giáo viên chủ nhiệm mời lên vì con tôi bị cho là vô lễ và xúc phạm người lớn. Trong buổi họp phụ huynh có cả phụ huynh của cháu kia, thầy yêu cầu con xin lỗi, con đáp lại: "Ngay cả thầy còn không biết phân biệt đúng sai, thầy không nên dạy ai cả". Giận quá, tôi đã tát con một cái và bảo con xin lỗi. Nước mắt rơm rớm trong mắt con nhưng con không khóc, cháu nói xin lỗi và bước ra khỏi phòng. Năm đó, con bị hạ hạnh kiểm xuống trung bình, dù điểm số rất cao.
Trong suốt 12 năm học, con luôn đứng top 3 của trường. Không phải vì là con mình mà tôi khen, nhưng tôi thấy con thông minh, nhanh nhẹn. Nhiều lúc con nói những câu mà chính tôi còn phải nhìn lại mình và thấy thẹn. Mọi chuyện cứ thế trôi qua, con cũng ra trường và đi làm. Công việc của con tôi không rõ, vì cháu có kể nhưng tôi không hiểu. Mỗi lần tôi hỏi, con chỉ cười và nói: "Mẹ cứ biết con gái mẹ là lính đánh thuê được rồi, chưa làm chủ". Ra trường mấy năm, con mua đất ở quê.
Đến nay, con đã mua được hai miếng đất có giá trị và đứng tên chúng tôi. Con nói: "Cuộc sống không thể lường trước, có vẫn hơn là không làm gì, cứ để đó". Ngày mua đất, tôi không hề biết tiền bạc ra sao. Trước khi mua, con gọi hỏi tôi, bảo ngày mai ba mẹ ra ngoài làm giấy tờ sang tên. Cả hai lần đều như vậy, tôi hỏi con có thiếu thốn gì không, con chỉ cười bảo: "Mẹ đừng lo, con tự lo được". Nhìn con trưởng thành, tôi thầm vui mừng. Con ăn nói ngoài xã hội rất nhỏ nhẹ, lịch sự và hiểu biết. Tôi và ông xã cảm thấy yên lòng. Tôi đi chợ mấy lần gặp người làm ở xã, phòng công chứng, họ khen con xinh đẹp, giỏi giang, lanh lợi, còn muốn làm mai mối cho con.
Hai năm trước, con mới mua căn hộ ở quận 9, vừa mới trả hết nợ. Thú thật, chúng tôi không hỗ trợ gì cho con, tất cả đều là con tự làm. Nhiều khi tôi nghĩ con mình thiệt thòi so với các bạn, mua nhà, mua đất mà không có ba mẹ hỗ trợ. Điều tôi lo nhất là con gái không có bạn trai, cũng không thấy đi chơi hay hẹn hò gì cả. Vì con ở một mình, tôi thường lên nấu ăn cho con. Cả tuần tôi để ý, con chỉ ở nhà. Khi tôi hỏi, con chỉ cười và không nói gì. Trước đây, khi đi đám giỗ nhà ngoại, con từng dẫn bạn trai về. Cậu ấy lớn hơn con tôi sáu tuổi, lái xe đưa đón con, đi đám giỗ xong, thấy con nói gì với cậu, rồi con bảo anh có việc bận nên về lại Sài Gòn luôn. Con ở lại.
Sáng hôm sau, mấy thanh niên trong xóm hỏi tôi: "Rể ở đâu vậy, đi xe sang trọng quá, khi nào cưới". Tôi nào có biết gì đâu. Tôi hỏi con về bạn trai, con nói: "Cũng chưa muốn nói nhiều vì mới quen, không muốn người ta thân quá khi chưa chắc chắn. Con bảo cậu ấy về Sài Gòn trong ngày, con chưa muốn anh ấy ở lại". Nghe vậy, tôi la con một trận, bảo: "Người ta cất công chở con về mà con lại cư xử như vậy. Ít ra đám giỗ xong, con nên mời cậu ấy vào nhà". Con im lặng, sau đó nói thêm: "Nhà người ta giàu lắm, cũng chưa chắc gì đâu, mẹ đừng nghĩ nhiều". Từ đó đến nay, tôi không nghe con nói gì về bạn trai nữa, cũng không thấy con đi chơi, không xài mạng xã hội. Mỗi lần tôi hỏi về chuyện lấy chồng, ban đầu con im lặng, sau này thấy con không vui. Tôi sợ con sẽ sống cô đơn sau này khi đã qua tuổi xuân.
Con bé khá xinh xắn, duyên dáng. Nhiều khi nhìn con đi làm về trong chiếc áo sơ mi hay bộ váy, tôi cứ muốn chụp hình con lại, nhưng con không cho. Mỗi lần về quê, con cũng chỉ ở nhà; dù có bạn bè rủ đi chơi, họp lớp con cũng không đi. Tôi chưa thấy con đi họp lớp hay rủ bạn bè về nhà, dù tôi đã khuyến khích. Tôi cũng hỏi sao không thấy con đi du lịch, con bảo: "Đi mệt lắm, con không thích". Con rất dễ ăn, không đòi hỏi mẹ nấu gì cả. Tôi cảm nhận con có điều gì trong lòng, nhưng mỗi lần hỏi, con chỉ bảo "không có gì."
Liệu tôi có làm sai điều gì để con không tin tưởng mà không chia sẻ với tôi? Tôi sợ con sẽ sống cô đơn sau này. Có ai có con gái như con gái tôi không? Hay có ai đã trải qua hoàn cảnh này, xin cho tôi lời khuyên làm sao để con gái chịu tâm sự với mẹ? Tôi xin cám ơn quý độc giả.
Huệ Phương
Link nội dung: https://phunuvathoidaivn.com/con-toi-khong-yeu-ai-sau-lan-dan-nguoi-ban-giau-co-ve-nha-a140829.html